蛮荒之地。
引《文选·王粲<赠士孙文始>诗》:“无曰蛮裔,不虔汝德。”刘良 注:“无以为蛮夷荒裔之国不敬汝德。”《明史·郑履淳传》:“以蛮裔为关门劲敌,以钱穀为黎庶脂膏。”清•张际亮 《送云麓观察督粮粤东》诗:“天语监司乃大臣,古闻蛮裔多羣丑。”
mán yì ㄇㄢˊ ㄧˋ
蛮裔(蛮裔)
蛮荒之地。《文选·王粲诗》:“无曰蛮裔,不虔汝德。” 刘良 注:“无以为蛮夷荒裔之国不敬汝德。”《明史·郑履淳传》:“以蛮裔为关门劲敌,以钱谷为黎庶脂膏。” 清 张际亮 《送云麓观察督粮粤东》诗:“天语监司乃大臣,古闻蛮裔多羣丑。”
蛮 [ mán ] 1. 粗野,凶恶,不通情理。 如 野蛮。蛮横(hèng )。蛮不讲理。 2. 愣,强悍。 如 一味蛮干。 3. 中国古代称南方各族。 如 蛮荒。 4. 方言,相当于“很”。 如 蛮好。 [更多解释]
裔 [ yì ] 1. 衣服的边缘。 2. 边,边远的地方。 如 海裔。四裔。 3. 后代子孙。 如 后裔。华裔。 4. 〔~~〕a.四散流布的样子,如“淫淫~~,缘陵流泽”;b.形容舞姿或步履袅娜;如“纡长袖而屡舞,翩跹跹以~~”。 5. 姓。 [更多解释]
mán yì
măn yì
màn yì
mán yí
màn yí
yě mán
huá yì
hòu yì
mán hèng
mán gàn
mán huāng
mán zǐ
mán chán
hèng mán
diāo mán
mán jìn
xiōng mán
fǔ kuài
mán bào
mán biān
mán bó
mán bù
mán chá
mán chàng
mán chóng
mán chù
mán chǔ
mán chuán
mán chuáng
mán chuí
mán cūn
mán dàn
mán dǐ
mán dí
mán dòng
mán ér
mán fāng
mán fú
mán fǔ
mán gē
mán gōng
mán gū
mán gǔ
mán guăng
mán guō
mán guǒ
mán hàn
mán hé
mán huà
mán huā
mán huì
mán huò
mán jì
mán jī
mán jiān
mán jiāng
mán jiăo
mán jiāo
ā mán
ào mán
bái mán
băi mán
蛮裔的拼音是:mán yì点击 图标播放蛮裔的发音。
蛮裔的意思是:蛮荒之地。