东边山脚。
引南朝 宋•谢惠连 《祭古冢文》:“轮移北隍,窀穸东麓。”《新唐书·文艺传中·李白》:“白 晚好 黄 老,渡 牛渚磯,至 姑孰,悦 谢 家 青山,欲终焉,及卒葬东麓。”宋•苏轼 《送王伯敭守虢》诗:“华山 东麓 秦 遗民,当时依山来避 秦。”
东麓,读音dōng lù,汉语词语,指东边山脚。
东 [ dōng ] 1. 方位词,日出的方向,与“西”相对。 如 东方。东经(本初子午线以东的经度或经线)。东山再起(喻失势之后,重新恢复地位)。付诸东流。 2. 主人(古代主位在东,宾位在西)。 如 房东。股东。东道主(泛指请客的主人,亦称“东道”、“作东”)。 3. 请客出钱的人。 如 作东。 4. 姓。 [更多解释]
麓 [ lù ] 1. 山脚下。 如 山麓。华山北麓。 2. 古代掌管苑囿的官吏。 [更多解释]
dōng lù
dōng lú
dōng lǔ
guăng dōng
shān dōng
dōng běi
dōng fāng
dōng xī
dōng bù
zhōng dōng
dōng jīng
dōng méng
dōng yà
dōng nán
gǔ dōng
dōng fēng
dōng hăi
huá dōng
dōng ōu
fáng dōng
yuăn dōng
dōng biān
dōng yáng
dōng jiā
guān dōng
dōng hàn
dōng gōng
dōng miàn
dōng tóu
shān lù
dōng jìn
dōng fēi
chuán dōng
dōng zhōu
dōng wèi
dōng yíng
diàn dōng
zuò dōng
dōng chuáng
dōng bái
dōng bān
dōng bāng
dōng bào
dōng bèi
bàn dōng
bīn dōng
cái dōng
dà dōng
dài dōng
dāng dōng
dēng dōng
diān dōng
dì dōng
dīng dōng
dōng dōng
dǔ dōng
ēn dōng
fù dōng
guăn dōng
hăi dōng
háng dōng
东麓的拼音是:dōng lù点击 图标播放东麓的发音。
东麓的意思是:东边山脚。